Ngưỡng mộ cô gái 9X Hà thành độc hành xuyên Việt bằng xe máy
Hành trình xuyên Việt tại chiếc xe máy của mình là điều mơ ước của tôi từ bấy lâu. Sau quãng thời gian khá dài nhen nhóm, “đấu tranh” tư tưởng, những ngày giữa tháng tư, tôi đã bắt đầu hành trình phiêu lưu, tìm hiểu đất nước cũng như chinh phục chính bản thân mình bằng một chuyến phượt độc hành. Chuyến đi băng qua nhiều tỉnh thành, 3 hòn đảo, trong suốt 45 ngày là kỷ niệm đáng nhớ của tuổi trẻ trong tôi.
Vẻ sang trọng của đèo Hải Vân ở cung đường tôi qua. Nhiều người cho rằng con gái đi một mình vừa cực, vừa nguy hiểm, nhưng tôi chỉ quan niệm đơn thuần – việc tự cầm lái đưa mình tới những vùng đất mới là niềm hạnh phúc cho cuộc sống. Đến mỗi tỉnh thành, tôi gặp những cận vệ ở vài chặng đường, loanh quanh cộng nhau và đề cập dăm ba câu chuyện khiến chuyến đi thêm phần thú vị.
Cũng như bao giới trẻ khác, tôi luôn có ước mơ, khao khát mãnh liệt cần thực hiện lúc còn trẻ, còn khỏe, còn độc thân và còn nhiệt huyết. Đó là được chạy xe máy rong ruổi, tự đi khắp Việt Nam – quê hương mình. Trong ảnh là khoảnh khắc giới hạn chân ở biển Mũi Dinh – Cà Ná, Ninh Thuận, 1 trong những vị trí để lại cho tôi nhiều dấu hiệu sâu sắc.
Bạn đồng hành của tôi là chiếc Yamaha Yb125SP, mẫu côn tay cỡ nhỏ mang lối classic với thiết kế hoài cổ vô cùng hợp phiêu lưu trên những cung đường. Trước chuyến đi, giàu người cũng kể việc con gái rong ruổi một mình vậy có phải không, lúc kế bên bủa vây quá giàu nguy hiểm. Thế nhưng, lúc bước chân vào hành trình, chưa giây phút nào tôi sợ hãi, lo lắng, chán nản hay mệt mỏi. Càng không bao giờ tôi có ý nghĩ hối hận hay muốn quay đầu về sớm. Bởi đơn giản tôi đã quá mong mỏi chuyến đi này, quá yêu chiếc xe mình đang chạy cộng các con đường mình đang đi, quá khao khát được rong ruổi.
“Chỉ là ai cũng có các ngày trẻ, rồi thì cũng sẽ già nua. Những ngày mà chân chưa mỏi, có tiền cũng khó mà mua…”, câu hát trong ca khúc “Đi theo bóng mặt trời” của rapper Đen mãi vẳng trong tâm trí tôi. Suốt hành trình của mình, tôi đã đi bằng cả nhiệt huyết, tâm hồn, quên mọi công việc, ngày tháng hay những mối bận tâm chỉ để dành trọn tâm trí và sự quan tâm cho chuyến đi. Gác lại hầu hết bộn bề trong cuộc sống để được thả mình trọn vẹn vào nắng gió, vào các cung đường, những cảnh sắc mà kiên cố lúc nhìn thấy thôi, đa số mệt mỏi của bạn sẽ tan biến. Đây là khoảnh khắc thảnh thơi của tôi bên hồ Tà Pạ, An Giang.
Trên hành trình trải khắp dải đất chữ S, nhiều điểm ngừng chân làm cho tôi nao lòng bởi vẻ cao cấp của đất nước ta. Một trong số đó là vịnh Vĩnh Hy, Ninh Thuận. Tôi từng đọc và nghe nhiều về vẻ cao cấp nơi đây. Nhưng có đi qua mới biết được sự hùng vĩ của thiên nhiên đến thế nào. Không chỉ giới hạn chân ở Phan Rang, con đường dẫn tới Vĩnh Hy trải dài sắp 40 km, đầy nắng, gió, xen qua các núi đá và những con dốc, đèo để đến được nơi cao nhất, nhìn eo vịnh từ trên cao xuống. Thật tối ưu làm sao!
Con đường ven biển xuyên sa mạc tại Bàu Trắng, Bình Thuận – một trong những cung đường thú vị, giống cảnh rượt đuổi trong các bộ phim của Hollywood. Suốt chuyến đi này, trong tôi chỉ ngập tràn sự phấn khích, lạc quan, hy vọng và cứ thế lao về phía trước, đi ko biết mệt mỏi, tìm hiểu từng cung đường tuyệt diệu của Việt Nam.
Những con đường tôi đi cứ thế dẫn lối giúp tôi hiểu hơn đất nước mình. Là con gái một mình phượt xuyên Việt, bạn sẽ hỏi tôi có run sợ không? Thú thực, trước khi đi, ngoại trừ sự hào hứng thì cũng xen lẫn đôi chút toan tính về các ngày sau. Nhưng lúc đã tại trên những cung đường, toàn bộ cảm xúc trong tôi chỉ còn là tò mò, cần đi, buộc phải tìm hiểu bởi đi tới đâu cũng là nhà.
Những phút nghỉ trưa bên đầm Lập An (Huế), ko kể việc ngồi thảnh thơi, tận hưởng cuộc sống, tôi cũng dành thời gian cho một bức ảnh để ghi nhớ từng khoảnh khắc trên con đường chinh phục hạnh phúc của riêng mình.
Một trong những quang cảnh tôi ưa thích nhất là cây thông cô đơn nổi tiếng ở Đà Lạt. Sau những ngày nắng gió, đặt chân tới đây và tận hưởng bầu ko khí trong lành là cảm giác không thể quên.
Chuyến đi của tôi nhận được sự theo dõi và giúp đỡ nhiều của cộng đồng anh em xe YB 3 miền, phải có những nơi chỉ mới đặt chân đã được anh em đón đường dẫn đi chơi. Đi phượt 1 mình, đâu phải khi nào bạn cũng buộc phải đơn độc? Tới An Giang, tôi ghé thăm hai cây thốt nốt hình trái tim với hướng dẫn viên là một người anh trong cộng đồng xe YB.
Cà Mau là điểm tới các ngày cuối của hành trình, tôi vẫn tràn đầy nhiệt huyết và háo hức đến các vị trí còn lại trong dự định. Người dân miền Nam hiền hòa và thân thiện, khiến người con Hà Thành như tôi dù tại xa ngàn cây số như tôi vẫn cảm thấy sắp gũi như đang ở nhà. Nếu còn trẻ, hãy luôn hết mình với đam mê, nhiệt huyết. Đây chính là phương pháp tạo nên những ký ức đẹp cho tuổi xuân của mình.